Khi Chelsea gặp Liverpool, những ai hoài niệm đều sẽ dậy lên một cảm xúc đặc biệt. Đó là cảm xúc của cái thuở Premier League hấp dẫn và đẹp đến nhói người.
Tất cả trong chúng ta đều công nhận rằng, những ngày đẹp nhất của Calcio Serie A chính là từ năm 1986 đến năm 2005, nơi giải đấu này được ví như “Trung Nguyên của Kim Dung” với số lượng cao thủ đông tựa mây. Sau đó Calciopoli ập xuống và đẩy giải đấu này về cơn khốn cùng.
Và những ngày đẹp nhất của La Liga chính là từ năm 2009 đến 2019, khi giải đấu có hai con người hay nhất thế kỷ đua tài trên từng cây số: Lionel Messi và Cristiano Ronaldo. Để rồi khi cả hai lần lượt ra đi, giải đấu chỉ còn lại hình bóng của Real Madrid và Barcelona trong cuộc đua thế kỷ. Nhưng thứ gia vị cay nồng khiến thế giới phải dõi mắt về đó sẽ rất lâu mới gặp lại.
Thế còn ngày Premier League đẹp nhất là ngày nào? Đó là giai đoạn từ 2004 đến 2009. Ngày của khái niệm “Big Four” gồm Manchester United, Arsenal, Chelsea và Liverpool. Khái niệm “Big Four” đã tồn tại suốt 10 mùa giải trước khi bị thay thế bởi khái niệm “Big Six” vào năm 2010. Nhưng “Big Six” chỉ là cái tên mỹ miều của giới truyền thông chứ đa số toàn đua song mã hoặc một mình một ngựa. Chứ thời “Big Four” thì xin lỗi là đua nhau sát rạt.
Ngày nay “Big Six” vẫn có cảnh MU rơi xuống vị trí thứ 14 chứ thời “Big Four” cả 4 vị trí ở đầu BXH Ngoại hạng Anh chỉ “cắm chốt” đúng mỗi Manchester United, Arsenal, Chelsea và Liverpool mà thôi. “Big Six” đi lạc khắp nơi, ra Châu Âu bị vũ nhục đủ kiểu (trừ Liverpool và Manchester City), chứ thời “Big Four” thì hai mùa giải liên tiếp (2006/07 và 2007/08) có 3 trên 4 đại diện ở Bán kết Champions League là những CLB này.
Ngày ấy, họ đẹp đến kinh hoàng, và UEFA phải dùng đủ mọi cách để ngăn cảnh hai trận chung kết Champions League 2 năm liên tục là một cặp đấu trong một quốc gia (Chelsea và Manchester United). Ngày đó, những ngôi sao lớn nhất thế giới cũng ở Premier League, đó là Cristiano Ronaldo, Wayne Rooney, Frank Lampard, Steven Gerrard, Fernando Torres, Drogba, Terry, Fabergas…Đó còn là Sir Alex Ferguson, Jose Mourinho, Arsene Wenger, Rafa Benitez mỗi người một kiểu.
Vậy cặp đấu nào tượng trưng cho “Big Four”? Xin thưa, không phải MU và Arsenal (họ hay nhất là thời điểm trước đó vài năm), cũng không phải giữa MU (thế lực cũ) và Chelsea (thế lực mới), hay giữa MU và Liverpool (giữa hai đội này, đó là truyền thống). Cặp đấu tiêu biểu và đại diện nhất của “Bộ tứ” là giữa Chelsea và Liverpool.
Xin nhắc lại ý trên, Big Four không chỉ thống trị ở trong nước, mà ra Châu Âu cũng là thế lực. Và khi bước chân ra Châu Âu, thì ma xui quỷ khiến làm sao mà Chelsea với Liverpool cứ “đụng nhau chan chát”. Họ hận thù nhau từ “bàn thắng ma” của Luis Garcia, họ so kè nhau đến loạt penalty, và họ đau đớn lẫn kiêu hãnh trong trận hòa 4-4 vào tháng 4/2009.
Và đó còn là cuộc đối đầu kỳ diệu giữa Frank Lampard với Steven Gerrard, hai tiền vệ Anh xuất sắc nhất thế hệ, lại là trái tim của hai CLB đối địch, là sự tương phản của “voi rừng” Drogba và “hoàng tử” Torres, là cái ghét nhau không nể mặt giữa Mourinho và Benitez. Những ngày Premier League đẹp đến sửng sốt.